[Dịch] Hắc, Yêu Đạo .

/

Chương 7: Hồng Vân.

Chương 7: Hồng Vân.

[Dịch] Hắc, Yêu Đạo .

Ngã Thị Hạt Hỗn

9.408 chữ

10-09-2024

Loảng xoảng, tiếng ưng kêu bén nhọn quanh quẩn trên sơn đạo, hóa thành một điểm đen bay xa.

Hạc viên, bị khí tức của Hắc Vũ ưng ảnh hưởng, bầy Hạc cổ đen có vẻ hơi xao động. Nhìn theo bóng dáng Hắc Vũ Ưng phóng lên tận trời, một vị trung niên mặt vuông mũi to, mắt như chuông đồng, râu tóc bạc trắng nhưng thần sắc như sư hổ, trầm tư đắn đo bất định.

Sau khi tiễn Chu Hiển đi, Trương Thuần Nhất quay người đi vào phòng luyện công.

Quan tưởng long hổ, thần nhập minh minh, Trương Thuần Nhất nhanh chóng nhập định.

Ba hồn thất phách, là căn bản của con người, bảy phách thường ở trên người mình, nhưng tự do bất định, vả lại lòng người có tư tâm, chịu tải đủ loại tạp niệm, đây là trở ngại trên con đường tu tiên giả tiến lên, là con người tự hao tổn, cũng là thiên ý muốn thế, mà tu hành Tán Nhân cảnh mục đích chính là tẩy đi duyên hoa, oánh phách sinh quang, siêu thoát tinh thần, lớn mạnh thần hồn, từ Hậu Thiên phản Tiên Thiên, kết ra một viên thần thai.

Trên Trầm Nguyệt hồ, thần niệm ngưng tụ, hóa thành thần liên màu vàng, lần theo dấu vết trong cõi u minh, dưới sự thao túng của Trương Thuần Nhất thăm dò vào trong sương mù xung quanh.

Tinh thần chủ yếu dựa vào Thi Cẩu phách trong bảy phách, nó thường trú tổ khiếu, là một phách dễ dàng tỏa định nhất, cho dù không có yêu vật phản hồi, chỉ dựa vào quan tưởng của bản thân, người tu tiên cũng có thể khóa mục tiêu sự tồn tại của nó.

Uông, bị thần liên khuấy động, không còn vẻ bình tĩnh nữa, ác ý cực hạn lan tràn, trong sương mù một bóng đen điên cuồng tán loạn, hình dáng như hắc cẩu.

“Tìm được rồi.”

Phát giác được dị biến như vậy, thần niệm lại động, Trương Thuần Nhất điều động viên Phục hổ ấn vừa kết ra, trong nháy mắt tiếp theo, thần niệm tụ hợp, hóa sinh hoàng kim thần hổ, nó ngửa mặt lên trời rít gào.

Tiếng hổ gầm kinh thiên, khuấy động phong vân, bên trong khói xám nổi lên tầng tầng gợn sóng, con hắc cẩu đang chạy thục mạng kia lập tức cứng ngắc ngay tại chỗ. Cũng chính vào lúc này, từng sợi thần liên lan tràn, rất nhanh đã trói buộc nó lại, kéo vào bên trong nội cảnh.

Hắc quang nhàn nhạt phát tán, bị Thần Liên giam cầm ở trên bầu trời, Thi Cẩu phách tựa như một vòng mặt trời màu xám, hiển hóa ra bản thể tự như hắc khuyển, ở trong đó phát ra từng trận gào thét.

“Thành công rồi.”

Nhìn Thi Cẩu phách bị trói buộc, trong lòng Trương Thuần Nhất nổi lên một tia vui sướng, tuy rằng đây cũng không phải lần đầu tiên, nhưng lại là Tiên lộ chân chính bắt đầu từ đó a.

Cùng lúc đó, một điểm ánh sáng trắng muốt sinh ra ở trong hồn phách thi cẩu, không hợp với sự ô uế của thi cẩu, đây là phách ấn, là căn bản để người tu tiên luyện hóa yêu vật, nếu như nói thần hồn của người tu tiên là đại thụ, như vậy phách ấn chính là rễ cây do đại thụ phân hoá ra, chúng nó cắm rễ ở trong linh hồn yêu vật, hấp thu dinh dưỡng, không ngừng lớn mạnh thần hồn của người tu tiên.

“Một điểm quang mang sinh ra, trường sinh bởi vậy mà đến.”

Tản đi thần niệm, mang theo vui sướng, ý thức của Trương Thuần Nhất trở về hiện thực.

Lấy Thu Yêu đại ra, thần niệm thăm dò vào trong đó, Trương Thuần Nhất vừa nhìn đã thấy một đám mây lớn như cái thớt, trong trắng lộ hồng.

Trên thực tế Vân Vụ yêu cũng không hiếm thấy, chẳng qua phần lớn đều tồn tại trong thanh minh. Người thường rất khó gặp được nó, chỉ có một số nhỏ sẽ sinh ra ở nơi vân khí dồi dào như thâm sơn đại trạch. Mà con Vân Vụ yêu trong tay Trương Thuần Nhất này chính là yêu vật sinh ra lúc ráng chiều.

Đánh giá Vân Vụ yêu, Trương Thuần Nhất lại nghĩ đến lời của vị đại phu nhân kia, lúc tiền thân sáu tuổi đã bị đưa lên núi, rất ít về nhà, ấn tượng đối với người Trương gia trên thực tế là vô cùng mỏng manh. Bất quá thông qua tiếp xúc với Chu quản gia, Trương Thuần Nhất đối với vị đại phu nhân kia đã có một cái hiểu biết mơ hồ, thủ đoạn phi phàm nhưng lại có phong phạm đại gia.

Tiền thân cũng không phải là do đại phu nhân sinh ra, mẹ đẻ của hắn chẳng qua chỉ là một phàm nhân, chỉ có điều bởi vì sinh ra tuyệt mỹ, cho nên bị phụ thân tiện nghi kia thu làm thiên phòng, chỉ có điều sau khi sinh hắn, nàng liền bất hạnh hương tiêu ngọc vẫn.

Mẹ đẻ mất sớm, đại phu nhân Chu Mộ Tuyết chủ động thu tiền thân vào dưới gối của mình, tất cả đãi ngộ đều giống như con ruột, chưa từng bạc đãi, cho dù lúc hắn sáu tuổi nàng đưa hắn lên Trường Thanh Quan cũng là quyết định đã được tất cả trưởng giả Trương gia tán thành, có thể nói là mẫu thân vẹn nghĩa, cũng không hổ thẹn chỗ nào.

Hiện giờ Trương Thuần Nhất ngoài ý muốn bước lên tiên lộ, Chu Mộ Tuyết đưa ra tài nguyên cũng xa xỉ, không ai có thể bắt bẻ được gì, nhưng điều này càng thể hiện thủ đoạn phi phàm của nàng.

Đại Ly vương triều phân ra đạo, quận, huyện, tổng cộng ba tầng, mười một đạo ba mươi ba quận, Trương gia ở Bình Dương quận hiện nay mặc dù có suy sụp, nhưng vẫn là hào môn có danh tiếng.

Yêu vật truyền thừa của Trương gia là hổ yêu, tất cả pháp quyết, điển tịch đều coi đây là trung tâm, Trương gia lão tổ Trương Thái Bình từng đi theo Đại Ly thái tổ mã đạp thiên hạ, khống chế một con phi hổ, đã từng giết ra uy danh hiển hách.

Làm tử tôn của Trương gia, đệ nhất yêu vật của Trương Thuần Nhất hẳn là hổ yêu mới đúng, dù sao có truyền thừa hoàn chỉnh, bồi dưỡng càng sớm mới có thể tạo dựng cơ sở tốt hơn. Tuy rằng nói theo cảnh giới tăng lên, người tu tiên có thể luyện hóa nhiều con yêu vật, nhưng trên thực tế người tu tiên chân chính có truyền thừa cả đời luyện hóa yêu vật cũng không nên quá nhiều.

Bồi dưỡng yêu vật cần tiêu hao tài nguyên, người tu tiên trong quá trình luyện hóa yêu vật ở trong này cũng sẽ không thể tránh né bị yêu lực ăn mòn. Dù sao người tu tiên ở giai đoạn trước cũng chỉ là thân thể phàm thai, dưới tình huống như vậy người tu tiên lúc nào cũng cần dùng linh vật, dẫn động linh khí cọ rửa yêu khí, bảo trì bản thân tinh thuần, đây cũng là một khoản tài nguyên không nhỏ.

Tu tiên giả bồi dưỡng yêu vật càng nhiều, tiêu hao tài nguyên là theo nó mà càng tăng lên cao, mà bồi dưỡng ra một yêu vật cường đại so với bồi dưỡng ra nhiều yêu vật bình thường càng thêm hữu dụng.

Bởi vì quan hệ giữa người tu tiên và yêu vật giống như hai cái ao tương thông. Sau khi lực lượng thần hồn của người tu tiên vượt qua yêu vật ở một mức độ nhất định, có thể nhận được phản hồi từ yêu vật đã gần như không còn gì. Mặc dù đơn thuần đắp lên, lấy số lượng yêu vật thay thế chất lượng tuy có tác dụng trong thời gian ngắn, có thể khiến người tu tiên bước ra một bước về phía trước, nhưng nhìn tổng thể thì vẫn là hại nhiều hơn lợi.

Hơn nữa hồn chất yêu vật trời sinh đục ngầu, khó có thể ngộ đạo, muốn để nó nhanh chóng trưởng thành, cần tu tiên giả hao tốn đại lượng tinh lực đi dạy dỗ, từ trình độ nào đó mà nói tu tiên giả hồn chất nhẹ nhàng coi như lão sư của yêu vật, ngoài dẫn đạo bọn họ tu hành, cũng cần giúp chúng nó nắm giữ pháp thuật thần thông.

Chu Mộ Tuyết đưa một con Vân Vụ yêu cho Trương Thuần Nhất, vừa là một loại ủng hộ hắn, cũng là đang biểu đạt thái độ của mình, để Trương Thuần Nhất an tâm ở lại Trường Thanh quan tu hành, không nên hy vọng xa vời với truyền thừa của Trương gia.

Mà cử động này không chỉ có ngoại nhân, ngay cả Trương Thuần Nhất cũng không thể trách điều gì, Vân Vụ yêu tuy rằng lực công kích yếu ớt, nó trời sinh pháp chủng chính là thường thường không có gì lạ, lại là thiên hướng phụ trợ, nhưng tốt ở chỗ nó tính tình ôn hòa, tỷ lệ cắn trả thấp hơn so với yêu vật loại hổ, vả lại bồi dưỡng tốt có thể cho tu tiên giả có được năng lực phi thiên, quả thật là một loại yêu vật rất thích hợp cho khóa một phách tu tiên giả luyện hóa, hơn nữa hắn tuy là người Trương gia, nhưng hắn bây giờ quả thật đã bái vào Trường Thanh quan, có được sư thừa thuộc về mình, từ trình độ nào đó mà nói đã thoát ly khỏi trung tâm Trương gia.

“Trương gia truyền thừa mặc dù không tệ, nhưng lại có thể nào so sánh được diệu pháp của Long Hổ sơn ta? Bạch vụ yêu với ta chính là vừa vặn.”

Ý niệm trong đầu chuyển động, Trương Thuần Nhất kéo Vân Vụ yêu đang ngủ say ra thu yêu đại.

Trong phòng luyện công, một đám mây lớn chừng cái thớt lẳng lặng trôi nổi, hư không sinh bạch, tay kết Long Hổ Ấn, một điểm bạch quang mờ mịt từ mi tâm Trương Thuần Nhất bay ra, chui vào trong cơ thể Vân Vụ yêu.

Hô, tiếng gió gào thét, xoay quanh trong phòng luyện công, vào giờ khắc này ý thức bị phong cấm của Vân Vụ yêu rốt cục bị bừng tỉnh.

Lửa giận đang thiêu đốt, yêu khí xao động, màu đỏ ửng nhanh chóng nhuộm đẫm thân thể, từ mây trắng hóa thành mây đỏ, Bạch Vụ Yêu điên cuồng giãy dụa, nhưng nó vừa mới sinh ra, so với thần niệm của Trương Thuần Nhất, nó thật sự là quá mức yếu ớt.

Phách ấn cắm rễ ở hồn khiếu Vân Vụ yêu, bám rễ sinh chồi, trong chớp mắt giữa Bạch Vụ yêu và Trương Thuần Nhất có một loại liên hệ thần kỳ.

“Còn không thần phục?”

Thần niệm khẽ động, có tiếng hổ gầm vang lên ở chỗ sâu trong thần hồn Bạch Vụ Yêu, dao động căn bản thần hồn của nó.

Tiếng gió tiêu tán, màu đỏ ửng thối lui, sâu trong linh hồn phát ra một tiếng gào thét, Bạch Vụ Yêu rơi vào trước mặt Trương Thuần Nhất, làm ra thái độ thần phục.

Nhìn một màn như vậy, trên mặt Trương Thuần Nhất lộ ra nụ cười không che giấu chút nào, cùng lúc đó, bên cạnh linh hồn phụng dưỡng, Thi Cẩu Phách của Trương Thuần NhấT vốn chỉ có một màu xám đen, nay đã có một tia bạch quang nhàn nhạt sinh ra.

“Ngươi sinh ra lúc ráng chiều, trong trắng lộ hồng, lúc phẫn nộ càng hóa thành màu đỏ đậm, về sau liền gọi ngươi là Hồng Vân đi.”

Đưa tay vuốt ve Vân Vụ yêu đang run rẩy, Trương Thuần Nhất đặt tên cho nó.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!